kết quả từ 1 tới 20 trên 637

Ðề tài: [CHIA SẺ] - NGƯỜI PHẬT TỬ TẠI GIA VỚI VẤN ĐỀ TU CHUYÊN NGHIỆP HAY KHÔNG CHUYÊN NGHIỆP

Threaded View

Previous Post Previous Post   Next Post Next Post
  1. #11

    Talking @ An lạc tâm linh không tách rời cuộc sống xã hội !

    Trích dẫn Nguyên văn bởi hoasenngancanh Xem Bài Gởi
    @ chút nỗi niềm gởi đến Huynh Tỷ thương mến của đệ:

    30 tuổi... ôi cái tuổi người ta thành đạt, tam thập nhi lập, nhìn từng cánh thiệp hồng của bạn bè lần lượt lướt tới, lòng buồn mênh mang... ôi, sẽ mãi mãi mình sẽ không được như chúng nó, mà chỉ có thể nằm lên xe hoa vào dịp tàn đông của kiếp người mà thôi, sẽ không có ngày loan phượng như chúng nó... ôi duyên nghiệp sao mà cay đắng thế...

    10 năm lận đận, vất vả, long đong mà chả ra cơm cháo gì... bằng cấp có đó cũng như mớ giấy chùi đít... đẹp trai có, tài năng có, sức khoẻ có nhưng còn tệ hơn tượng ma nơ canh trong tủ kiếng, ôi cái thứ như mình... ruột rỗng... vô dụng...

    10 năm tranh đấu với những tham, hận, sầu, khổ, được, mất, yêu cuồng sống vội... yêu đau và khóc hận... rồi lại cô đơn sớm tối đi về...

    10 năm thơ ấu, ngu ngơ, khờ khạo, vớ vẩn... vô tích sự... một khoảng trời mờ mịt chả có gì đáng nhớ...

    10 năm lóc cóc keng keng, câu chữ tung bay theo làn hương thoang thoảng, lòng thành bay lên mấy tầng xanh... tăng mà chẳng phải, tục cũng dở dang... sách kinh nuốt chữ không chừa cái lề sách... tràng hạt vung tay đứt biết bao lần... chuông chùa cũng gõ... chuông nhà thờ cũng lắc, không biết chừa chi hết... ôi kiếp người chỉ có như vậy sao, nhàm chán, dung tục, vô vị... cũng cười, cũng nói, cũng ăn uống... nhưng chẳng phải là mình nếu không có làn hương nhang đèn và tiếng chuông ngân... ôi, mình lạc lõng mất rồi... cuộc sống mình thanh thản đến buồn cười... huynh đệ đều có cuộc sống ổn định, gia đình đề huề, con thuận cái ngoan... còn mình thì sao?

    10 năm sau may mắn tu tập nhập được một tầng thiền, ngoái đầu lại... 10 năm dài như cơn ác mộng... từ nay thiên đường có tên, nẻo trần gian dần vắng bóng... nẻo đời vất vả khẽ để trôi lại phía sau... hoa sen thơm ngát nhưng sao không thể dung hoà với bùn lầy? hoa là hoa, bùn là bùn, chẳng thể nào hoà hợp... đối với mình chả là gì mà đối với thiên hạ lại rủ nhau tán dương, chê bai, chỉ trích, tôn vinh, khen cũng lắm mà chê cũng chẳng ít... có kẻ tôn sùng có người dày đạp...ôi, tám phong thổi rung rầm rập, nghiêng ngã, ngửa ngang... ôi, đời...

    10 năm cũng dài như nước mắt người mẹ vất vả tháng năm trồng cây dài lưng, xanh um những lá là lá, nhưng cây không trái... không có một trái ngọt nào để ăn cho thoả lòng mong đợi... ước chi mẹ có người con khác, không phải chỉ để hương hoa cho mẹ nhìn... mà là cơm thịt cho mẹ no lòng... kinh kệ với hương trầm... con không có gì khác để dâng mẹ... thật là trớ trêu, nghiệp chướng... ngày xưa trách mẹ không thấu ngày nay trách mình càng không hiểu... ôi, cái mặt vô duyên. Hỡi người, mấy tầng thiền tuệ rực rỡ thấu nguồn cơn tiền kiếp, mấy búng tay toé hào quang, mấy vung vẫy ma chê quỷ chạy, giới trang nghiêm tịnh tâm rực rỡ... ấy thế mà cũng không làm ra được một hạt gạo cho mẹ mình no đủ... vậy tu làm gì, hành có ích chi?

    Ôi, vô duyên vô dụng vô phúc... uổng cho công đức người mang nặng đẻ đau... cây xanh tốt mà lại là cây độc...



    Mấy ngày vừa qua Hoa Sen Ngàn Cánh (HS) này đã làm phiền cho không ít người vì vấn đề của HS. Hôm nay ngồi viết tiếp bài này để ghi lại sự cảm nhận những thay đổi trong nhận thức của HS về những chuyện đã viết phía trên, và mong là những ai đã có lòng quan tâm, giúp đỡ, tư vấn cho HS trong những ngày qua biết là HS đã nhìn ra chỗ gúc mắc của chuyện này.

    Thật sự HS cảm thấy rối rắm với những vấn đề của mình nên đến thỉnh giáo một vị thầy và được ngài giảng dạy theo lời Đức Phật dạy cho người tại gia đối xử với những thu nhập của mình:

    1- Trả nợ cũ
    2- Cho vay nợ mới
    3- Chôn của để dành
    4- Bỏ vào túi không đáy.

    Ý nghĩa của 4 điều này ra sao?

    1- TRẢ NỢ CŨ: Thu nhập của mình, Đức Phật không dạy bao nhiêu mới được tức là bao nhiêu cũng được tuỳ khả năng của từng người, nên dành ra 4 phần để làm công việc ích lợi lâu dài. Người tại gia nếu có cha mẹ, chồng vợ con cái, thân tộc, bạn hữu, thầy tổ... thì hãy dành ra 1 phần trong thu nhập của mình để báo đáp, trả nghĩa ấy. Đức Phật dạy như vậy vì ngài muốn hướng người tại gia tới việc tri ân - báo ân với những bậc, đấng có công đức với mình nhưng đồng thời cũng tích luỹ công đức cho mình luôn. Cha mẹ nuôi con biển hồ lai láng nhưng 1/4 từ thu nhập này chỉ là một phần nhỏ nhưng cũng đủ giúp người con biết báo hiếu theo khả năng của mình. Trường hợp HS không có thu nhập nhiều thì bất cứ thu nhập nào phát sinh một cách chính đáng theo khả năng của HS dù là 5.000đ cũng sẽ được chia làm 4 phần như vậy, thì HS vẫn đảm bảo được công đức báo hiếu cho cha mẹ theo tuỳ sức của HS, mà không bận tâm tới chuyện phải làm ra thật nhiều tiền, trong khi hoàn cảnh không cho phép HS làm như vậy.

    2- CHO VAY NỢ MỚI: từ thu nhập của mình, trích ra 1 phần nữa để giúp đỡ, bố thí, hỗ trợ những hoàn cảnh, những người bạn hay những công việc phúc lợi khác nhằm tích luỹ thêm phước báo cho mình sẽ thụ hưởng trong thời tương lai của kiếp sống này hoặc các kiếp lai sinh. Vì bản chất những thu nhập ấy xuất phát từ PHƯỚC, nếu như trữ lượng phước báo của mình không nhiều hoặc nhiều thì mình không thể có hoặc có được những công ăn việc làm, tài sản... sẽ phát sinh tương ứng.

    3- CHÔN CỦA ĐỂ DÀNH: chính là sự tu tập thực hành những lời Phật dạy, bằng phương tiện thu nhập chân chính của mình, có thể góp phần vào công cuộc tích luỹ phước ba la mật hướng tới đạo quả giải thoát. Chôn của để dành không chỉ là sự để dành của cải theo nghĩa đen, là điều dĩ nhiên phải làm, nhưng cũng là tích trữ cái gì để luôn có để mình sử dụng bất kể không gian, thời gian dù có là một vài tỷ năm cũng không thiếu.

    4- BỎ VÀO TÚI KHÔNG ĐÁY: chính là mua thức ăn và các nhu cầu khác trong cuộc sống của từng người, từ nhu cầu căn bản nhất là ăn uống để bảo toàn sắc thân này cho tới những nhu cầu cần phải tính tới như thuốc men khi bệnh tật, những khoản tiền cần phải chi trả, các hoá đơn cần thanh toán... Nếu ngày nào mình còn làm người nhân loại thì ngày đó mình phải sống trong thực tế của môi trường vật chất thô thiển này, không như cõi chư thiên thì không phải làm lụng như con người, phước báo trổ sinh thành thực phẩm trực tiếp nuôi dưỡng sắc thân với thời gian lâu dài, nhưng chư thiên cũng phải tu tập để tích luỹ phước nếu không sẽ có lúc phải đoạ xuống cõi thấp hơn khi lượng phước báo đã cạn.

    Sự suy tư của HS về vấn đề cuộc sống đã không còn là vấn đề đáng bận tâm nữa, HS không phải lo nghĩ nhiều về chuyện ra đời thì phải vật lộn nữa, điểm then chốt nằm ở vấn đề là HS có thể áp dụng những kết quả tu tập của mình vào thực tế xã hội hay không. Điều mà HS nghe là phải bon chen thế này thế khác để tích thu những số tiền to lớn, về cái này thật sự HS không có nhiều nhu cầu tiêu dùng nên HS sẽ làm những công việc nào có thu nhập vừa phải, không tốn nhiều công sức, hơn nữa dù người khác có làm công việc đó như thế nào thì HS vẫn xem công việc đó như một bài tập của mình, mình biến nó thành phương tiện để tích trữ công đức, đem đạo vào đời, không quá chú ý tới thu nhập của công việc đó ra sao nhưng làm thành phước độ của mình thì ở hoàn cảnh nào mình cũng tu tập được.

    Tóm lại chư Bồ tát đã đi vào đời thế nào thì HS sẽ học tập theo gương hạnh của các ngài, dù chỉ là một phần nhỏ, nhưng căn bản dựa trên 5 giới mà HS đã giữ gìn tốt đẹp thường ngày:

    1- Không sát sanh, tức là không làm cho người khác tổn thương, đau khổ và bị tai hại

    2- Không trộm cắp, tức là không lấy của không cho, không lường gạt người để tranh quyền đoạt lợi, sẵn sàng nhường nếu cần thiết, vì khi nhường là mình sẽ có được cái cao quý hơn (giá trị của sự chia sẻ nhường cho chính là làm cho tâm hồn và cuộc sống của mình được an vui hơn mức hiện tại).

    3- Không tà hạnh trong dục lạc, tức là mình đừng làm những gì sai quấy cho dù nó đem lại sự sung sướng, thoải mái cho mình nhưng lại có tác hại cho mình mãi sau này, hoặc làm hại cho những người xung quanh.

    4- Không nói dối, tức là khéo léo nói cho phù hợp đối tượng và hoàn cảnh, đảm bảo sự thật nhưng với cách dùng ngôn ngữ phù hợp. Phật dạy:

    - nếu sự thật không có ích lợi cho người nghe thì Ngài không nói
    - nếu sự thật có ích lợi cho người nghe nhưng người nghe không thích nghe thì Ngài sẽ lựa thời điểm để nói
    - nếu sự thật có ích lợi cho người nghe và người nghe cũng ưa thích nghe thì Ngài sẽ nói
    - nếu sự thật có lợi ích cho người nghe, người nghe không muốn nghe nhưng có lợi ích cho những người xung quanh thì Ngài vẫn nói khi phù hợp.

    Do đó hãy tu tập sự 'khéo nói' và vận dụng vào trong cuộc sống.

    5- Không uống rượu và chất say, tức là luôn đảm bảo cho bản thân một sự sáng suốt, tinh anh để tránh bị thiệt hại trong những hoàn cảnh dễ lôi kéo mình theo điều sai quấy.

    Và do sự hướng dẫn kỹ càng của vị Thầy đáng kính và những sự chia sẻ của những bậc thiện trí thức, HS đã vượt qua những lấn cấn ấy trong tâm thức. Giờ đây HS yên tâm trong tu tập cũng như làm việc trong cuộc sống.
    Last edited by hoasenngancanh; 20-08-2012 at 10:11 AM.

    *
    Hoa Sen Ngàn Cánh*

Thread Information

Users Browsing this Thread

There are currently 1 users browsing this thread. (0 members and 1 guests)

Similar Threads

  1. Trả lời: 223
    Bài mới gởi: 01-06-2012, 10:29 PM
  2. Kinh Vô Lượng Thọ Phật !
    By kinhdich in forum Tịnh Độ Tông
    Trả lời: 6
    Bài mới gởi: 31-05-2012, 04:26 PM
  3. Thượng đế là ai ?
    By kiennguyen in forum Đạo Cao Đài
    Trả lời: 371
    Bài mới gởi: 09-01-2012, 09:31 PM
  4. Thiền học
    By The_Sun in forum Thiền Tông
    Trả lời: 0
    Bài mới gởi: 03-09-2011, 08:52 AM

Bookmarks

Quyền Hạn Của Bạn

  • You may not post new threads
  • You may not post replies
  • You may not post attachments
  • You may not edit your posts
  •