Nguyên văn bởi
XuanPhong
Quý thay có người mộ đạo đặt ra những câu hỏi có lợi ích cho những người vô minh. Ta nay vì người mộ đạo mà giải đáp thắc mắc, không vì những kẻ có lòng đố kỵ, ganh ghét hơn thua, nhắm mắt bật đèn, mà giải đáp.
Người tu bất kỳ pháp môn nào, dẫu là thích đạo hay huyền môn đều chú trọng tinh khí thần. Vì sao? Phật dạy quy y tam bảo, Phật Pháp Tăng. Tăng là phàm, tức tinh. Pháp là không, tức khí. Phật là thần, chứng đắc tánh linh tại vô căn trụ thái hư. Tất cả mọi pháp đều thanh lọc tinh khí thần, quay về tự tánh. Rời xa tự tánh tức tà.
Thiện nhân tử, mật tông gọi là mật bởi không có công truyền. Hể cái gì gọi là mật tức ẩn không hiện. Tự tánh do cát bụi trần gian che lấp nên ẩn không hiện. Vì ẩn không hiện nên gọi là mật. Lau chùi sạch cát bụi trần gian thì hiện không ẩn. Đột phá thất tầng la võng, vượt trội không trung, tòng địa dõng xuất, tức gọi Thất Bảo Tháp. Tất cả chỉ do một cái tự tánh ẩn hay hiện, nên gọi là mật. Ngoài ra, không có gì là bí mật cả.
Lại nữa, thanh tức dương, trược tức âm. Thuần dương tức khứ trược lưu thanh, giải bỏ nghiệp chướng, tiếp thu luồng điển bao la của vũ trụ, ấy là thuần dương. Vạn vật phân âm dương là do phân biệt mà thành. Phá vở cái phân biệt gọi là Nhất. Cái nhất ấy không là thuần dương vậy là cái gì?
Thiện nhân tử nên biết, Phật không bao giờ nói "vô ngã." Ứng pháp nói vô ngã là do phương tiện độ sinh mà nói vô ngã. Vì sao? Thiện nhân tử, ví như một chổ kia có hàng năm mười người ở gọi nơi ở đó là nhà. Như năm mười người đó một hôm rời khỏi nhà dọn đi phương xa, xây cất chổ ở mới, và gọi chổ mới là nhà. Chổ cũ không một bóng người ra vào, bỏ tróng hoang sơ, nhện bủa tơ giăng. Này thiện nhân tử, chổ ở cũ và chổ ở mới, nơi nào mới thực là nhà? Nên biết, có ngã mới gọi nơi ở là nhà, vô ngã tức nơi ở không phải là nhà. Lại nữa, chỉ có ngã mới tới lui, mới dời đổi nơi ở. Ngã tức chủ, bất biến thường hằng. Vô ngã tức khách, biến đổi phi thường.
Này thiện nhân tử, chớ hỏi tu để về đâu. Bởi nếu không có chổ về thì tu làm gì? Quay vào nội tại tức trở về. Nhìn nhận tự tánh tức nguồn cội. Có cội có nguồn, có chổ quay về, thì chớ hỏi tu để về đâu. Bởi không biết nguồn cội nên lang thang không chốn định. Nay biết nguồn cội thì "về đâu" để làm gì?
Thiện nhân tử, ngã vốn không sanh không diệt thì làm gì có hơi thở. Hơi thở là nguồn gốc của sự sanh diệt. Tự tánh không có sanh diệt. Thân xác có sanh diệt. Thân xác có hơi thở. Tự tánh, bản ngã, không có hơi thở. Vì thế, kiến tánh tức kiến ngã, kiến ngã tức dứt lìa sanh diệt, khi lìa sanh diệt tức dứt hơi thở.
Bookmarks